Nhận xét Lan Sơn (nhà thơ)

Trong quyển Thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh - Hoài Chân, có đoạn:

Một buổi sáng kia, tình yêu đã đến với Lan Sơn và người học trò ấy bỗng trở thành thi sĩ.Tình yêu không đưa Lan Sơn vào một trời đất nào xa lạ, Lan sơn chưa từng đi sâu vào những chỗ u uẩn trong lòng người. Người chỉ nói những điều rất tầm thường, những điều ai cũng biết, nhưng giọng nói của người thiết tha, chân thực dễ cảm lòng ta...Kể Lan Sơn còn vụng về nhiều. Lắm lúc người ngập ngừng, bỡ ngỡ. Nhưng cái bỡ ngỡ ấy không phải không có chút duyên riêng...Tiếc thay tình yêu ngày một lạt. Lan Sơn hình như chỉ còn giữ lại một cái bóng để làm thơ. Nhưng tình hết, thơ Lan Sơn cũng hết...[2]

Nguyễn Tấn Long- Nguyễn Hữu Trọng, tác giả Việt Nam thi nhân tiền chiến, viết:

Có lẽ tim lòng của thi sĩ Lan Sơn đã bị hai vết rạn nứt: một, khi mất người mẹ thân yêu:Thêm cách những đêm mưa lạnh lùng,Con nằm ấm áp ở trong phòng,Hạt mưa ru nựng con yên ngủ,Lặn lội trên đường mẹ gắng công....Mẹ gọi "Anh" vì con lớn rồiVà ngày Mẹ mệt yếu than ôi!Con nên người, Mẹ không còn nữa,Mẹ khuất, con làm báo nghĩa ai?...(Lá thu),Và hai là cuộc tan vỡ mộng tình...Theo tác giả "Thi nhân Việt Nam", thì chính thi sĩ Lan Sơn đã yêu cầu trích đang bài "Đám ma đi" như để đánh dấu một cuộc tình đã chết...Đám ma đi trong hơi sương lạnh giá,Đi trên đường và đạp xéo lòng tôi.Đám ma kéo lê thê trong lòng lạnh giáĐem chôn đi những kỷ niệm lâu rồi,Đám ma đi trong mưa phùng thê thảm quá,Đi hàng ngày chưa tới huyệt lòng tôi…Thật là một sự giá rét dai dẳng của cõi lòng chưa từng nhận được sự ấm áp của tình yêu![3].